Archive for January 5th, 2017
“tình cũ như mộng”
Posted January 5, 2017
on:Doãn Gia Hoa nhanh chóng che lại, mặt đỏ như tôm luộc, khom người lầm bầm: “Sao cô có thể nhìn cậu em của tôi được chứ? Sao cô lại nhìn cậu em của tôi!!”
Quan Hiểu đột nhiên cười ầm lên : “Em trai của anh rõ ràng đã được chiếc quần bao bọc kỹ thế rồi, sao tôi có thể nhìn thấy nó được chứ.”
Doãn Gia Hoa nghiêng đầu, đôi mắt to đen lấp lánh trừng cô, ấp a ấp úng nửa ngày mãi không thốt nổi một lời…rõ ràng anh cảm thấy trong đầu mình đầy lý lẽ nhưng trong nhất thời lại không biết nên phản bác lại thế nào.
Quan Hiểu cảm thấy anh như vậy vô cùng đáng yêu, nhịn không được nâng tay vuốt đầu anh: “Ngoan nào! Ngoan nào! Chị thật sự chưa nhìn thấy gì cả! Ngoan nào! Đừng giận nữa nha, chờ chị đi thay áo tắm rồi cùng em đi bơi nhé, được không?”
Doãn Gia Hoa hừ một tiếng, không tình nguyện xem như là đáp ứng, sau đó quay đầu lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích.Quan Hiểu thiếu nhẫn nại đẩy anh: “Đi thôi, đi với chị thay quần áo, chứ đứng ngây ngốc ở đây làm gì.”
Doãn Gia Hoa lại quay đầu, mắt trừng to oán hận nhìn cô gào: “Đợi một lát, bây giờ chưa được.”Quan Hiểu nhìn anh, ánh mắt sắc sảo chợt lóe lên như hiểu ra.
Cô xấu xa cười rộ lên, đầu ngón tay khẽ lướt qua người anh, thỏ thẻ hỏi: “Hoa Hoa, sao thế? Chỗ nào không thoải mái ư?” Cô vừa hỏi, vừa nhìn chằm anh không chớp mắt.
Doãn Gia Hoa hiểu được, đôi mắt kia lại bắt đầu dùng yêu thuật dụ dỗ anh.
Anh khóc không ra nước mắt cầu xin: “Xin cô đừng đụng chạm tôi nữa có được không! Rõ ràng là đã sắp xuống rồi, nhưng mà…nhưng mà…tất cả tại cô cả đấy! Bây giờ lại…!Cô nhanh bỏ tay ra đi…”
Quan Hiểu bị bộ dạng luống cuống quấn quýt của anh chọc cười hả hê.
Cô cảm thấy thật lâu lắm rồi vẫn chưa có vui như vậy.
***
Ngày hôm đó trên đảo, Quan Hiểu vẫn nhớ mãi bản thân vô cùng xấu xa khiến cậu em của Doãn Gia Hoa thức dậy rất nhiều lần.
:)))) :))))
eyahim.wordpress là trang nhà của truyện này
Bổn vương ở đây
Posted January 5, 2017
on:sẵn reviewed truyện này giùm chị Q nên post luôn ra: